Họa sĩ Nguyễn Lê Anh vẽ nhiều đề tài khác nhau nhưng với công chúng yêu hội họa, những tác phẩm về mùa thu của anh vẫn để lại một dấu ấn khó phai.
Họa sĩ Nguyễn Lê Anh sinh năm 1978 tại Hà Tĩnh, hiện đang sống và làm việc tại Hà Nội. Anh tốt nghiệp Đại học Xây dựng Hà Nội, từng nhiều năm làm việc trong lĩnh vực kỹ thuật nhưng đã quyết định tự học hội họa và hoạt động như một họa sĩ chuyên nghiệp từ năm 2019 đến nay.
Các tác phẩm của Nguyễn Lê Anh tuy sử dụng sơn dầu và sơn acrylic, là những chất liệu có nguồn gốc phương Tây, nhưng lại được thể hiện với ngôn ngữ tạo hình rất gần với mỹ thuật truyền thống Á Đông, tạo nên một phong cách rất riêng.
Trong hình dung của công chúng, mảng hội họa về mùa thu của họa sĩ Nguyễn Lê Anh giống như con đường trở lại quê nhà, trở lại tuổi thơ.
Một con đường xa vắng nhưng tự do vô cùng. Người ta gặp ở đó những mùa thu tuổi nhỏ, những mùa thu bất tử…
Những thức quả đặc trưng mùa thu là hồng, thị, ổi, chuối trứng cuốc như vừa được hái vào từ khu vườn ký ức, hương thơm vẫn phảng phất đâu đây từ những sắc màu kia…
Chúng nằm đó tĩnh lặng nhưng vô cùng sinh động và kể cho chúng ta nghe về những mùa thu xa xôi, nhưng đồng thời, đó cũng là mùa thu thực tại trong tâm thức sáng tạo của người họa sĩ.
Những hoa trái mùa thu rơi xuống bề mặt toan một cách tự nhiên, ngẫu hứng nhưng là sự ngẫu hứng của ý tưởng nên ở góc nhìn lí trí hơn ta lại thấy ra cái sự bày biện đầy cảm xúc của bàn tay sáng tạo.
Đỉnh cao của sáng tạo chẳng phải là tạo ra sự tự nhiên đó sao. Khi thì lộn xộn, rải rác trên mặt bàn, lúc lại chỉn chu sắp đặt, cùng với lọ, hoa, cốc, bình tạo nên bức tranh thu đầy hoài niệm, gợi nhắc.
Không gian đặt tĩnh vật vốn là không gian hẹp nhưng với cách tạo ra khung cửa mở, trái cây bổ dở, giá sách, một vài cảnh sắc tối giản hiện diện chung quanh làm cho bức tranh tĩnh vật trở nên sống động.
Đặc biệt, tranh tĩnh vật của Nguyễn Lê Anh cho ta cảm giác như hình khối được tạo ra bằng những gam màu, chúng tiếp nối nhau, nâng đỡ nhau tạo nên sự liên kết chặt chẽ, hài hoà của bố cục.
Các trò chơi dân gian cũng được anh tái hiện đầy hồn nhiên trong trẻo. Cảm giác như lớp học, hàng cây, mái ngói cũng đang nghiêng, đang nhòe vào nhịp nhảy, nhịp tung của các em. Rồi hình ảnh bà dắt cháu đi trên con đường làng quanh co vô cùng quen thuộc và lay động. Những ngôi nhà cạnh nhau nhưng im lìm vắng vẻ, tạo nên cái xa vắng, lẻ loi cho đôi bóng người xuất hiện trong tranh.
Nhưng mối quan hệ tình cảm, sợi dây của tình thân ruột rà lại là sự liên kết vô hình để ta thấy hàng cây dẫu sắp sửa trơ trụi thì cành lá vẫn đan chạm vào nhau để bớt đi xao xác; những ngôi nhà như nhích lại bên nhau trong cái dáng nghiêng nhòa, lổ đổ cũ xưa; con đường, bến nước như ngẫm ngợi như phản chiếu chiều sâu suy nghĩ con người, đồng thời cũng tạo nên bối cảnh mang tính ước lệ cho những bức tranh…
Tất cả sự quây quần như cố kết lại của cảnh vật để châu tuần về câu chuyện tranh của Nguyễn Lê Anh là tâm thức, là ký ức đang sống động trong ý thức sáng tạo của anh.
Đọng lắng lại trong ta là cảm giác ấm áp, chân thật ngân rung mãi. Nghệ thuật chính là những âm thanh nhỏ nhưng tạo được tiếng vang lớn trong tâm hồn ta.
Nguyễn Lê Anh không chọn những khung cảnh bắt mắt của cái đẹp hào nhoáng hay cái đẹp của sự sắp đặt cố ý mà anh khắc họa những khoảnh khắc dung dị, đời thường. Khoảnh khắc ấy trở nên bất tử bởi sự kiên nhẫn quan sát sâu vào tàng thức, sự xúc động của tình cảm và sự tài hoa trong sáng tạo của họa sĩ.
Hoạ sĩ dẫu có vẽ gì thì cũng là đang vẽ nội tâm của chính mình. Mùa thu trong tranh Nguyễn Lê Anh không chỉ là phản chiếu ký ức, những bức tranh đó chính là những gì rung cảm nhất, ý vị nhất mà người họa sĩ cảm thấy khi anh khám phá đề tài này.
DS&CNVH (Tổng hợp)